
Tính bướng bỉnh ngày xưa em đi học
Thầy dặn dãy đầu em ngồi cuối lớp
Tập sách, vở em cắp ngang lui tới
Giờ đi học lại “cúp cua” đôi lúc
Nhưng từ lúc ngồi cạnh anh hết phá
Nghe giảng bài chăm chú thật dễ thương
Cặp trên xe đi học đều hơn trước
Được lãnh thưởng giỏi môn này môn khác
Thời sinh viên tính ngỗ ngáo quay về
Hẹn thư viện để anh ngồi cháy đít
Hẹn cuối tuần đôi khi gặp khi không
Anh cứ hẹn nhưng em vui thì đến …!
Em bướng bỉnh hứa anh rồi thất hứa
Em bướng bỉnh em uống toàn rượu đế
Biết anh thương em quá mức quá đà
Giờ cô độc có ai thương thì đến …!
Đặng Quang Chính-Singapore gửi đến Trung tâm Văn Bút Việt Nam.