Truyện ngắn: Cô giáo cung bọ cạp.

Ở nhà bố vợ, internet, wifi, điện thoại, vân vân, xài xả láng. Kiếp ở rể, luôn luôn có việc làm ổn định, là làm vườn phụ ông bố, cơm ngon ngày ba bữa, nhưng không có tiền tiêu. Đôi khi thằng em xin tiền đóng Internet mà không cho thì nó lại nghĩ mình keo kiệt. Ngửa tay ra xin tiền ông già thì rất ngại. Muốn có tiền phải lên thành phố. Thành phố thì ngột ngạt.

Mùa dịch, M. không đến trường được, học online thạc sĩ buổi tối. Bò có bằng thạc sĩ. Một sáng nọ, M. kêu mấy em trong xóm sang học. Bố M. là thợ mộc rất khéo tay. Ngày xưa, thời còn lấy đọt chuối, bôi pin đèn cho đen để lau bảng. Người bố làm cái bảng cho ba người con học. Đến M. là con út, cái bảng vẫn còn dùng được. Cô giáo cung bọ cạp tận dụng cái bảng của bố để dạy học cho đám nhỏ quanh nhà.

Buổi trưa, cô giáo còn cho ăn. Thế thì, trong xóm có em nào là không đến học. Sớm đến nhà cô M. Chiều trả về cho cha mẹ. Tuổi lên ba lên bốn cực kỳ nghịch ngợm. Có cô M., cha mẹ đỡ mất công trông con. Rồi, cô và trò ôm nhau ngủ. Tôi đi qua cửa lớp, nhưng không dám vào.

Một buổi trưa nọ, lớp tan. Tôi bảo các cháu nhỏ:
– Đi tắm hồ với chú.
Nhà M. gần sông nhưng tôi không dám đưa tụi nhỏ đi tắm sông. Sông Đồng Nai giờ rất bẩn. Xà bông, nước rửa chén,…đổ tuốt luột xuống sông. Bố M. đào cái hồ để tôi vôi ngày trước. Lâu ngày không tôi vôi nữa, hồ để không, dùng để bơm nước tưới cây. Mặt hồ trong vắt.

Mấy thằng cu đi ngay. Miền nam luôn nắng ấm. Nước trong vắt, nhìn thấy đáy. Tôi bày bọn này rất mau biết bơi. Ngày trước, bố tôi bày cho mãi mà tôi không biết bơi, bố suýt đánh tôi. Tôi tự ra sông lúc không có bố, vùng vẫy rồi tự bơi được.
Cô giáo cung bọ cạp với mẹ đi chợ về, không thấy học sinh của mình đâu. Hay là bắt cóc bán sang Trung Quốc rồi? Cô lo lắng đi tìm khắp nhà. Xong, cô ra sau vườn, thấy một bầy cò đang tắm.


Cô la lên:
– Anh Phi, anh không được bày hư cho học sinh của em.
– Tại sao lại bày hư? Anh đang bày cho tụi nhỏ bơi mà.
– Em đang dạy cho chúng viết. Sao anh lại bảo chúng đi bơi?
– Thất học mù chữ không chết, không biết bơi mới chết nhé.
Tôi quay sang bọn trẻ:
– Có đúng không các cháu?
– Dạ đúng ạ. Đám nhỏ tranh nhau trả lời.
Cô giáo cung bọ cạp tức quá, không chịu thua, hỏi bọn trẻ:
– Các em là học sinh của cô hay học sinh của chú Phi?
– Dạ, học sinh của cô M.
-Đấy, anh thấy chưa. M. nguýt tôi.
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi hỏi các cháu:
– Các cháu ơi. Ở nhà các cháu, bố cao quyền hơn hay mẹ cao quyền hơn.
– Bố ạ.
– Thế ở lớp, các em nghe lời chú Phi hơn hay cô M. hơn?
– Dạ chú Phi.
– Đấy, cô M. thấy chưa. Ở đây các em nghe lời chú Phi xong rồi mới nghe lời cô M. nhé.
– Anh Phi, anh là thằng đểu. Cô giáo cung bọ cạp gắt lên. “Các em, đừng có chơi với chú Phi nữa”. ” Anh kia. Nhìn gì nữa, đưa học sinh của em lên bờ ngay”.
Thời nay không đểu làm sao sống được? Tôi nghĩ, nhưng không dám phản đối cô giáo, bảo đám trẻ lên bờ thay quần áo.

tonphi2021@gmail.com

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s