Truyện liêu trai cả hàng trăm năm trước
Chuyện kể về chàng trai trẻ khôi ngô
Về kinh đô dự quan trường ứng thí
Mệt mỏi rồi … kìa nhà vắng ven đường
Trông hoang vắng âm u và lạnh lẽo
Nhưng chủ nhà thật xinh đẹp mê hồn
Lòng muốn đi nhưng chân kia dừng bước
Nụ cười đẹp … hớp hồn … Ôi quái dị …!
Anh ngồi đây … lớp hôm nay trống quá
Hết dịch rồi nhưng vẫn giữ cách ly
Chỉ mình em … lặng im ngồi phía trước
Anh tinh nghịch vào mạng chung anh gửi
“Ngày học đầu … em thấy khỏe không em ?
“Yeah” không phải, không sai … không đúng hẳn
Lát nữa đây … cùng cà phê, thảo luận
“Đồ dịch vật”… không phải là “damn you”.
Ôi thôi rồi!… bạn học người đồng hương
Cứ tưởng bở dân Á châu nào khác
Em quay lại cứ tưởng như trong mộng
Người năm nao, lúc lớp chín lớp mười
Chàng thư sinh chuyện liêu trai khi trước
Không dự thi vì đã trúng tuyển rồi
Cô gái đẹp là vợ chàng sau đó
Một bầy con, đi học để học sanh …!
Tôi học đây để sẽ không lãng trí
Phòng Alzheimers (*) không quên nước non nhà
Tình của tôi tình chứa chan nhân loại
Đâu chỉ tình dành cho khách má hồng (**)
Đồ dịch vật!… vì lãng quên người cũ
Đồ dịch vật!… chưa gì làm quen bạo
Đồ dịch vật!… học không lo thi cử
hay dịch đây dịch tình cảm con người …!
Đặng Quang Chính gửi đến Trung tâm Văn Bút Việt Nam.
Liên lạc tác giả: chuongd2006@yahoo.com.sg
Trung Tâm Văn Bút Việt Nam
Cảm tạ sự khích lệ của Trung Tâm, qua lời nhắn của ông/bà Tôn Phi
Thân kính
Đặng Quang Chính
ThíchThích