Tết năm nay tết Cô-rô-na
Cả năm trời chết đâu có ít
Thân phận người thật là nhỏ nhít
Chết như rạ đếm sao kể siết
Con vi khuẩn nhỏ ơi là nhỏ
Độc làm sao … độc thật chết người
Không kể cả ông vua người lính
Không kể cả ông lão, thiếu nhi
Con vi khuẩn cướp dần hơi thở
Con vi khuẩn dẫn đến tử thần
Con người ta quằn quại đớn đau
Đến tử thần từng bước nặng nề
Con vi khuẩn cực nhỏ với người
Nhỏ thật nhỏ sánh sao mà kể
Như tâm người so với thế gian
Vũ trụ mênh mang ôm tất cả…!
Cái tâm tham lại càng ác dữ
Thâu đoạt vào chẳng đếm chẳng lường
Nếu giết hết để vừa lòng ác
Vi khuẩn kia lòng dạ con người…!
Đặng Quang Chính
Tác giả gửi đến Trung tâm Văn Bút Việt Nam.
Bài nầy chuẩn lắm! Vi khuẩn và đại hội thật là Đồng Tâm!!! Thảo nào thấy nhiều vòng hoa lắm lắm!
ThíchThích