Chuyện kể rằng, từ thập niên 20 của thế kỷ XXI, thế giới trùm trong u ám. Mọi thành phố đóng cửa vì Covid. Con virus bay lơ lửng trong không khí, không thể dập tắt được. Học sinh phải học qua mạng. Đầu năm học, tôi ra Thế giới di động, mua cho con gái một máy tính Dell cấu hình cao nhất, và một chiếc Iphone để học bài.
Hôm nay là thứ tư. Cô con gái bé nhỏ ngồi học bài trên chiếc bàn ăn lớn. Cảnh tượng ấy làm tôi nhớ lại nàng công chúa, em họ mình, những ngày ôn thi đại học. Tôi làm việc dưới sảnh. Thỉnh thoảng đi lên tầng, vừa để thăm con gái, vừa để cho giãn cốt.
Cô giáo đang giảng bài. Đi qua ngó trông thấy, tôi nói một câu trong vô thức:
– Cô giáo mày xấu thế?
Ngày xưa tôi đi học, cô giáo đẹp thì tôi mới đến lớp.
Cô con gái trừng mắt nhìn tôi.
Ba phút sau, cô giáo nói qua microphone rằng, hôm nay cô không được khỏe, xin các em cho cô nghỉ sớm. Thế hệ của bố mẹ tôi rất sợ thầy cô. Thế hệ tôi bắt đầu phá phách. Sau nhiều năm cải cách giáo dục, giờ đây thầy cô rất sợ học trò. Tôi thì ủng hộ giải pháp roi mây. Đừng tát hay đập chúng nó bằng tay, lỡ trúng huyệt. Cứ lấy roi mây mà tệt vào mông.
Cả lớp giơ tay đồng ý. Cô giáo chào lớp và tắt Zoom.
Chỉ còn lại hai bố con.
– Bố, sao bố nói thế?
– Thì tao nói sự thật thôi.
– Sự thật gì. Cô giáo con đẹp chứ không có xấu.
Tôi lấy cớ bận, đi xuống sảnh. Ở trên tầng, con gái nhắn tin với cô giáo. Lúc tôi lên tầng lần nữa, con gái lại hỏi:
– Bố. Tối mai bố có bận gì không?
– Tối mai à. Đợi giở sổ (tay) ra coi. Mai là thứ Năm. Tối mai không bận gì cả.
– Cô giáo mời bố con mình, 8h tối, đến nhà cô ăn tối.
8h tối, tôi và con gái đi đến nhà cô. Trước đó, từ 4h chiều, cô nàng bắt bố ra cửa hàng mua hoa tặng cô giáo.
– Bố phải xin lỗi cô giáo con thật chu đáo đấy.
– Xin lỗi thế nào mới được?
– Bố phải làm như này, như này. Con gái mách nước.
– Ok đồng nhiệm. Tôi sẽ làm theo ý của đồng nhiệm. Tôi và con gái đấm tay nhau.
Tôi bấm chuông. Cô giáo bước ra mở cửa. Tối nay cô mặc bộ đầm đỏ. Hai cô trò âu yếm dắt nhau vào nhà.
– Ơ kìa. Anh cũng vào đi chứ, đợi người ta mời.
Tôi đọc bài xin lỗi cô giáo mà con gái soạn sẵn. Đây là bài diễn văn lớn thứ hai của cuộc đời tôi. Bài thứ nhất là bài tôi soạn vội lúc cầu hôn mẹ nó. Bài thứ hai, phải vất vả lắm, tôi mới nói được theo ý nó. Cô giáo của nó nhỏ nhẹ tha thứ.
Ăn cơm xong, con gái tôi đến ghế sofa, bật tivi lên xem bộ phim nó thích. Cô giáo của nó hỏi tôi:
– Hàng ngày anh làm bài tập về nhà cho cháu phải không?
– Sao cô giáo nói vậy?
– Giọng văn của anh chứ ai. Cô giáo cười. Lần nào cháu cũng điểm cao thứ hai lớp.
Tôi cười gật đầu. Cô giáo nói chuyện giọng như công an. Nết na cô giáo này chẳng khác nào cô giáo cung bọ cạp, vợ tôi ngày trước.
– Anh học văn học. Em học sư phạm văn. Anh trước em 3 khóa. Hồi ấy em lên mạng tìm bài của anh đọc để thi. Phải nói óc phân tích của anh kinh khủng thật. Anh nổi tiếng khắp nước. Phải công nhận là văn học được học nhiều hơn sư phạm văn. Chúng em chỉ truyền đạt lại những gì được truyền đạt.
Tôi sung sướng nở lỗ mũi.
– Bài đầu tiên em đọc của anh là phân tích vở kịch Ê-đip vua. Lúc em lên Google, tên anh và bài anh hiện lên trên cùng.
– Cô lên trang Văn Bút của tôi?
– Phải. Lên bằng điện thoại thì được. Lên bằng laptop thì không được.
– Trang bị chặn tường lửa. Chúng tôi phải cài chế độ đọc điện thoại thì khách mới đọc được.
– Phải rồi.
Cô giáo nói tiếp:
– Anh nổi tiếng khắp nước. Nhưng anh là một tên khủng bố. Cảm ơn anh. Anh cẩn thận. “Người ta” đang để ý anh đó. Anh rất lo cho anh; nếu anh bị … rắc rồi thì ai lo cho cháu đây?
– Anh yên tâm. Em không theo dõi anh đâu. Anh nhìn xem, cô giáo chỉ vào bàn thờ, ông ngoại em đó. Tổ quốc, danh dự, trách nhiệm.
Lúc này tôi mới tin. Tôi và cô giáo cụng tay nhau.
Chị mất rồi. Sao anh không lấy vợ khác? Hay là anh bê-đê?
Cô nhìn coi. Thể lực của tôi như thế này, có thể lấy vợ được không?
Lấy về để có người chăm sóc cháu.
Hai bố con tôi đang sống rất yên bình. Tự dưng đưa thêm người về nữa. Thuê ô-sin thì được.
Cô con gái bỗng nhiên hỏi:
– Bố với cô đang làm gì thế?
– Ơ, không có gì cả. Con coi phim tiếp đi. Cô giáo dỗ dành.
– Lều lều, bố yêu cô giáo.
– Suy diễn lung tung.
Hi, người bạn trẻ Tôn Phi!
Cảm ơn bạn đã chuyển.
Sorry, tôi “lu bu” nhiều chuyện quá, quên cảm ơn email hôm trước của bạn.
Bài bạn gửi kèm theo email này của bạn, tôi hy vọng rằng sẽ có một kết hợp tuyệt đẹp.
Và tôi thành thật chúc Bạn có một kết hợp tuyệt đẹp, xảy ra trong đời. Thăm và chúc cháu học giỏi, mau lớn.
Quý mến,
ĐML
ThíchThích