Lỡ chuyến tàu … lỡ một chuyến đi xa
Người đi xa sẽ còn đi xa mãi
Ta ngồi đây, nhớ chuyện nước non mình
Lỡ một lần lịch sử cứ sang trang!…
Có thi sĩ than sinh lầm thế hệ
Ta đi sau còn chậm bước thật xa
Muốn chung tay muốn xây dựng dài lâu
Nhưng đi chậm việc đời ai gồng gánh
Tiếng nước tôi, tôi học thuở nằm nôi
Tiếng Việt còn, dân sẽ mãi trường tồn
Tiếng Việt mất, nước suy dân sẽ mất
Trước, ngàn năm nô lệ đã quên sao …?
Nhưng nước tôi tài nguyên đâu có thiếu
Kẻ anh hào tuấn kiệt khắp nơi nơi
Sao đành tâm dâng đất nước cho Tàu
Nhưng che dấu sẽ thành bang của chúng…?!
Lẽ nhân quả đừng tào lao viện lẽ
Diệt Chiêm Thành (*) là tội lỗi ông cha
Nay chúng ta, muốn không đành phải gánh
Chịu tội ông cha, gánh xích xiềng Tàu
Đừng nói thế, cháu con sẽ nguyền rủa
Như đời Trần, dân quyết liệt hy sinh
Tìm sự sống trong tay thần chết
Nên nước ta tồn tại đến bây giờ
Hãy sáng suốt, kiên gan và vững chí
Đừng nhụt hèn thối chí tránh việc chung
Lẽ đấu tranh không thắng ắt phải thua
Ai cũng thế đời trôi theo vận nước
Lỡ chuyến tàu … ta chờ lần đi khác
Lỡ cuộc chơi … ta sẽ bày cuộc khác
Lỡ chiến bại … ta sẽ tranh đấu lại
Nước Việt Nam sẽ thịnh vượng, phú cường…!
Đặng Quang Chính