
Đêm 31.12.2021.
Một năm qua như một giấc mơ, thật là một năm khủng khiếp. Chàng sinh viên khoa văn học đưa được 54 quyển sách khoa học và tiểu thuyết của mình lên Amazon.
Cả nước Việt Nam đều biết. Các bạn của Tôn Phi bên Trung Quốc hay bên Mỹ đều biết.
Con gái nói với tôi:
– Bố Phi ơi. Bố quá nổi tiếng rồi đấy. Con đến trường, bạn nào cũng hỏi, có phải là chị Bảo An con gái ông Tôn Phi không?
– Rồi con trả lời sao?
– Con trả lời với các bạn rằng, các bạn muốn nói gì với ông Tôn Phi thì gửi email vào tonphi2021@gmail.com .Bố tớ sẽ trả lời.
– Tốt, con gái ngoan.
– Bố Phi trả lương đánh máy cho con đi. Tháng rồi con đánh máy cho bố 200 trang.
– Đợi bố tí.
Tôi lấy cái ví, cầm thẻ ATM ra. Con gái lấy từ trong cặp nó cái máy thu tiền, quẹt thẻ vào, rồi trả lại cho tôi. Gia đình tôi rất sòng phẳng rõ ràng. Mỗi lần tôi vay tiền của con gái, con gái đều ghi vào sổ rất cẩn thận, cuối tháng nó tới gặp kế toán của tập đoàn Charlie để nhận lại tiền.
– Xem khách có ai đến chưa con? Tôi nói với con gái.
– Không ai cả bố ơi. Năm nay có lẽ chỉ có bác Việt, bác Tương với cô Quỳnh thôi.
– Ừ, bố mời tất cả, nhưng chỉ có anh em và bạn trong lớp đến. Thôi được rồi, mình vào siêu thị đi con.
Con gái và tôi đi bộ vào siêu thị. Từ đây vào đó chỉ có 1 cây số. Hai bố con vẫn thường đi bộ như thế. Nhà tôi 5h chiều là tắt hết máy tính, điện thoại, vân vân chi khoản. Sáng mai 5h sáng mới bật lại.
– Bố Phi ơi, bác Việt với gia đình tới rồi.
– Ừ, đợi bố ra.
Tôi ra đón anh Việt, anh họ hàng của tôi. Ra đón Tương, bạn cùng làng với tôi. Đón Quỳnh, nay đã là tiến sĩ văn học. Tôi hay trêu nàng là bò có bằng tiến sĩ, không biết có bị nàng giận hay không.
– Anh Phi, anh quá đáng lắm nha.
– Ừ, cho anh xin lỗi. Lần sau anh không gọi em là bò nữa.
– Một năm qua anh làm việc khủng khiếp thật. Anh viết xong bộ giáo trình ngành văn học rồi còn gì.
– Cũng nhờ em chấp bút. Em không lấy tiền công thật à?
-Không lấy. Làm giúp anh. Làm vì đam mê thôi.
– Cám ơn em.
– Giới thiệu với em, đây là anh Việt. Ông ngoại của anh Việt là chú của ông nội anh. Giờ anh làm công nhân. Gần nhà em. Anh có vợ và 2 con rồi.
– Ôi hạnh phúc quá.
– Giới thiệu với mọi người, đây là bác sỹ Nguyễn Đan Quế, nhà khoa học lượng tử đầu tiên của Việt Nam.
Quỳnh hỏi:
– Có phải bác sỹ Quế cùng tác giả với anh Phi viết quyển Cơ học lượng tử và mạng Internet không?
– Đúng rồi em gái.
– Bác sỹ Quế ơi, bác cho cháu xin chữ ký nhé.
Tôi và Việt, Tương bàn chuyện. Con gái tôi chơi với cô Quỳnh và mấy đứa nhỏ.
Một lát sau, cô giáo Kim Ngọc đến. Cô giáo Kim Ngọc, nhờ tôi, mở được trường mầm non tại quận 7, mà không mất tiền mặt bằng.
– Anh Phi ơi, em trả anh 500 triệu em mượn.
-Thôi cho em làm vốn khởi nghiệp luôn đó.
– Em mua cổ phiếu tập đoàn Charlie của anh nha.
– Ừ vậy cũng được.
Đất nước mỗi ngày một văn minh. Tất cả hài lòng với quỹ đạo Do Thái.
Ngày xưa, anh cho em mỗi lần 30k, 50k. Em rất quý. Khi cái cây khô hạn, cần một giọt nước mỗi ngày. Sau này nó tốt tươi rồi, người ta có đưa đến cả thùng phuy nước, nó cũng đâu cần nữa. Phải không? Bây giờ em có một món quà nhỏ cho anh Việt. Bảo An ơi, lấy cái túi cho bố Phi nào.
– Dạ. Con gái tôi trả lời.
– Anh ra bưu điện lãnh tiền nha. Em cho anh 200 triệu để anh khởi nghiệp.
– Cám ơn em Phi.
– Quỳnh ơi.
– Dạ.
– Anh cho em một ngôi nhà. Em phải có nhà, để học tập, nghiên cứu. Ngày mai em đi lấy nhà, địa chỉ và số điện thoại đây. Công ty bất động sản sẽ làm mọi thủ tục cho em trong vòng 1 tuần. Em vào đó ở sẵn.
– Dạ cám ơn anh Phi. Nhưng…
– Không nhưng nhiếc gì hết. Em xứng đáng với số tiền đó.
– Vậy thì em nhận. Anh cho em tiền học từ thạc sỹ lên tiến sỹ rồi. Anh Phi này.
– Nghe.
– Em không bằng anh được. Chưa có nhà phát minh nào ở Việt Nam giàu bằng anh.
– Anh có đồng nào đâu.
– Nhưng không ai giàu bằng anh.
Siêu thị 10h đêm đóng cửa. 10h kém 15, mọi người chia tay nhau.
-Bố Phi ơi, giờ mình về nhà ạ?
– Không, mình qua quán Hàn Quốc. Mấy thương gia Hàn Quốc mời nhà mình đi đón giao thừa.
Tôi thường đầu tháng tới nhà hàng Hàn Quốc. Họ bảo khi nào có tiền thì trả, không thì thôi. Họ không bao giờ giục. Cho nên, tôi lại đặt thường xuyên ở nhà hàng này.
– Chỉ hai bố con mình đi thôi ạ?
– Cả bác Tương nữa. Bác Tương là người nhà. Ông nội coi bác Tương như con cháu trong nhà, thì bác Tương cũng là một thành viên của gia đình ta.
Con gái tôi quay sang bác Tương hỏi:
– Phải không bác Tương?
– Cám ơn gia đình họ Tôn, cho tôi một mái ấm.
– Con gái ơi. Happy New Year con gái.
– Happy New Year bố Phi.