Rồi một ngày ai cũng phải già đi

Ngày nào đó …

Rồi một ngày ai cũng phải già đi
Lưng không ngay tướng đi lom khom cúi
Tóc bạc da mồi, chân tay run rẩy
Chuyện ngày xưa nhớ rõ, chuyện nay quên

Ngày tuổi nhỏ cứ đòi bồng đòi bế
Đi học rồi chỉ cứ muốn đòi về
Quen người đẹp cứ đi theo lẽo đẽo
Thấy việc hung tàn nhắm mắt làm ngơ

Ồ việc nước !… việc của ai đừng nghĩ
Chuyện chính trị, chính em thôi đừng nói
Cứ quên đi hưởng lạc thú ở đời
Quên không biết, cha ăn mặn con khát

Gánh nặng đời truyền đến con đến cháu
Hết thế hệ này đến thế hệ kia
Làm tôi mọi cho bọn người lãnh đạo
Làm nô lệ cho ngoại xâm đến chết

Chuyện đến đây vẫn còn hay đã hết
Hết chuyện riêng tư, hết chuyện Cộng đồng
Đời là một chuỗi, những ngày trống rỗng
Trống lúc ra đời, trống lúc vào hòm

Sống như thế, sống để rồi sẽ chết
Chết như thế, dù chết già chết trẻ
Từ hư vô nhập thế để làm người
Làm người đó để về làm cát bụi

Ngày nào đó cũng tấm thân trần trụi
Có gì đâu gom nhặt để làm gì
Tình cảm người, nếu còn … sẽ còn mãi
Lo chuyện nước nhà, hậu thế nhớ hoài !…

Đặng Quang Chính

Liên lạc tác giả:


chuong ngoc van dam
 <chuongd2006@yahoo.com.sg>

1 bình luận về “Rồi một ngày ai cũng phải già đi

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s