(Vào khoảng năm 1970-1971, nhân chuyến đi phép về Saigon, tôi đọc một bài thơ trên một tạp chí đâu đó rất tâm đắc, phần nào thấy hình ảnh mình trong đó, nhớ cho tới bây giờ).
Nếu có một sáng cuối năm nào đó
Con không trở về
Thì xin mẹ đừng buồn vì ngày Tết vắng con
Không có ai lau chùi cặp chân đèn đồng đỏ
Không có ai dọn dẹp chiếc bàn thờ ủ mốc rêu phong
Vì con đang nằm gác ở ven rừng
Canh giấc ngủ cho quê hương đừng khóc
Nếu có một sáng cuối năm nào đó
Con không trở về
Thì xin bố đừng buồn vì ngày Tết vắng con
Không có ai hầu bố ván cờ trưa
Không có ai để cùng bố chuyện trò nhậu nhẹt
Cút rượu sẽ chậm vơi trong ba ngày Tết
Và chậu Lan không ai nhìn sẽ tàn phai từng cánh bơ vơ
Nếu có một sáng cuối năm nào đó
Anh không trở về
Thì xin em đừng buồn vì ngày Tết vắng anh
Em hãy mặc áo mới
Hãy điểm trang
Hãy đi thăm những nơi mình quen biết
Hãy lì xì cho mấy đứa em, thằng Thịnh thằng Phương
Anh muốn em vuốt ve con chó nhỏ
Con mèo Xiêm
Và con chim sáo khôn ngoan
Căn phòng xanh và cây khế ngoài vườn
Anh vẫn nhớ vẫn thương yêu từng ngọn lá
Nếu có một sáng cuối năm nào đó
Nghe tiếng súng vọng buồn
Thì xin em đừng lo lắng cho anh
Em hãy nghĩ đó là tiếng pháo đêm
Đốt để mừng mùa Xuân vừa đến
Em hãy cười cho thật tươi
Và mơ một giấc mơ thật đẹp
Nếu có một sáng cuối năm nào đó
Nghe tin anh gục chết
Thì xin em đừng buồn, đừng buồn chi hết nghe em.
Liên lạc soạn giả: rosalee1941@yahoo.com