
Table 2. Một buổi họp của các nhà văn, nhà báo. Ảnh tư liệu.
Năm 2026, Liên bang Đông Dương được tái lập. Ông Tôn Phi được mời vào Hội nhà văn Đông Dương. Hội tổ chức một buổi gặp để giới thiệu ông Tôn Phi với các hội viên.
Với số phiếu gần như tuyệt đối, mọi người bầu cho Tôn Phi làm đổng lý (tổng thư ký) của hội nhà văn, vì mọi người biết rằng chỉ có ông Tôn Phi mới lo được tài chính cho hội. Từ nay, hội sẽ không phải ngửa tay đi xin nhà nước. Đến cái vé máy bay đi từ Nghệ An ra Hà Nội cũng phải ngửa tay xin.
Ngay sau khi lên làm đổng lý hội nhà văn Đông Dương, bằng một cách nào đó, Tôn Phi xin được một gói hỗ trợ cho hội, mỗi nhà văn được cấp 200 triệu đồng, tín dụng trả góp vô thời hạn.
Chuyện là như sau : ông chủ ngân hàng Naomi là bạn thân của Tôn Phi. Ngân hàng Đông Dương lúc đó đã kết nối với ngân hàng Master Card. Master Card cấp cho mỗi nhà văn một cái thẻ tín dụng, trị giá 50 triệu đồng. Cứ bán được lời 100 000 đồng thì ngân hàng thu 1%, tức là 1000 đồng.
Cụ Nam Trân, chủ tịch hội nhà văn Đông Dương, cấp trên của Tôn Phi, hỏi :
« Chưa hiểu lắm. Hay mình già rồi? Há! Há!”
Chàng trai trẻ Tôn Phi giải thích với cụ:
“Thế này bác ạ. Tín chấp khác với thế chấp. Thế chấp là mang nhà cửa, ruộng vườn ra vay ngân hàng, không có trả thì ngân hàng nó siết nợ. Tín chấp là mời ngân hàng đến thăm nhà mình, thấy uy tín của mình, họ cho mình vay trả góp. Mà chỉ khi nào mình có thì mình mới phải trả, còn không có thì thôi.”
Cụ Nam Trân vỗ đùi khoái chí:
“Tuyệt vời Tôn Phi. Tôi giao toàn quyền cho bạn phụ trách tài chính cho Hội nhà văn Đông Dương. »
“Vâng cụ. Xin tuân mệnh. »
Ngân hàng Naomi, người trúng thầu gói dịch vụ cho hội nhà văn, « lại quả » cho cụ Nam Trân một cái IPAD, cho ông Tôn Phi một cái máy tính Apple IMAC, là cái ông hay khoe khi làm việc ở văn phòng. Bạn đọc đừng tưởng Tôn Phi lời nhé. Người thực sự lời trong thương vụ này là bọn ngân hàng. Chúng không cần làm gì cả, tự dưng có khách hàng thân thiết.
Các ngân hàng trên khắp liên bang Đông Dương tranh nhau mời ông Charlie đi dự sự kiện, với mong muốn được làm nhà thầu cung cấp dịch vụ tín dụng cho hội nhà văn Đông Dương.
Kể từ khi tôi vào hội, làm một cuộc cách mạng tài chính, hội trở nên một hội giàu có. Câu nói « Nhà văn nói láo, nhà báo nói phét » dần biến mất trong nhân gian. Thay vào đó là câu nói : « Nhà văn là nghề cao quý ».
- Bạn Tôn Phi ơi. Mọi người bầu cho bạn làm chủ tịch Hội nhà văn Đông Dương, bạn thấy thế nào ?
- Thôi, tôi không làm đâu. Tôi làm chủ tịch Charlie thôi đã đủ rồi. Cám ơn các bạn.
Bà Charlie nghe câu chuyện, khen là chồng mình khôn. Cái số của chồng mình làm được đến chức tổng thư ký thôi, không làm chức chủ tịch hội nhà văn được.
Viết tại quận 7, Sài Gòn, ngày 14 tháng 06 năm 2022.
Nhà văn Tôn Phi (triết gia Lê Minh Tôn)
Liên lạc tác giả : tonphi2021@hotmail.com
Phone, Whatsapp, Signal : +84344331741
Hội đó phải có Trụ sở Căm pu chi hay Lào phải hôn??? chúc chi đổng lý thàn côn.😜🤣🤣🤣🤣
Phản hồi19 giờ
ThíchThích
Đỗ Như Ly cám ơn bác Như Ly.
ThíchThích
Tôn Phi Trên Phây chúng ta là BẠN hết,không phân biệt chức vụ,nghề nghiệp,tuổi tác,nam nữ.PD…..Mình THÍCH như vậy và cũng nên,CẦN như vậy.nó BÌNH ĐẲNG.TỰ DO hơn. Thanks
ThíchThích
Đỗ Như Ly bạn Như Ly tuyệt vời.
ThíchThích
Chuyện nào cũng HAY và rất Ý NGHĨA 👍👍👍👍👍👍👍👍♥️♥️♥️💐! Hãy làm nữa , và thật nhiều cho dân tộc mình . Cảm ơn ! ♥️♥️♥️
ThíchThích
Anh đứng gần anh Dũng lấy hơi khi Lãnh Sự Quán thăm hội nhà báo Đông Dương chứ không được hội viên em nhé !
ThíchThích